Follow Us @soratemplates

07 tháng 6, 2009

Cảm nhận

Đã 4 năm rồi sao, thời gian sao mà trôi qua nhanh quá. Dường như mới hôm qua thôi mình còn đầy bỡ ngỡ khi bước vào lớp. Một giảng đường không đẹp, tối và quá đông người. Rồi thời gian qua đi, gặp bạn bè và kết thân. Nhớ hồi năm 1 cả nhóm mình cúp tiếp môn triết học mac-lenin để đi ăn liên hoan, đo là lần đầu tiên mình cúp học. Rồi qua đầu năm 2, thời gian đi học quân sự thật là khủng khiếp nhưng cũng thật là đáng nhớ: Những lần phải thức khuya gác đêm, dậy từ trước 5h để tập thể dục, trước ngày thi thì mua đèn pin về để chép tài liệu (vì ở trong đó 9h tối là phải tắt đèn đi ngủ) và ăn uống thật thô bạo. Có khi món ăn dở quá, cả phòng ăn ai cũng bỏ, có mỗi nhóm tụi mình là ăn sạch sẽ và còn xin thêm để ăn. Người ta học quân sự thì ai cũng gây đi, nhưng mình thì tăng liền một lúc 2 kg vì ăn nhiều quá, trong khi tập tành thì lười biếng. Thời gian lại tiếp tục trôi qua, những vui buồn, hờn giận, cãi cọ và lao vào những buổi thuyết trình liên tục, ai cũng mệt mỏi và căng thẳng ….. Vậy mà bây giờ tất cả đã trôi qua và đi vào quá khứ. Nó sẽ trở thành gì nhỉ? Đúng rồi, người ta gọi đó là kỷ niệm.
Hôm nay thi tốt nghiệp, mình thấy có gì đó rất thất vọng trong lòng nhưng không dám nói ra, mình sơ cái cảm giác mà cách đây đúng 4 năm mình đã trãi qua sẽ tái hiện lại. Mình mỉm cười và giả vờ lạc quan, mình sao trong lòng đầy giông bão. Thời gian, một người thầy vĩ đại sẽ giúp mình giải đáp những khúc mắc trong lòng. Mình đã có một bài học đắt giá về sự ham chơi, lười biếng và tự tin quá mức.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét