25 tuổi, cái tuổi chẳng còn nhỏ để
mà có thể tiếp tục vô tư với cuộc đời nhưng cũng chẳng quá già để có thể ngồi
mà chiêm nghiệm lại cuộc sống. Đôi khi mình nhìn xung quanh chúng bạn và giật
mình thấy đứa nào cũng đang nhao nhao làm lễ cưới hoặc không thì cũng đang ôm
con và làm cái bóng bên chồng… nhìn cuộc sống của các bạn mình hiểu thành
công của đàn bà chẳng phải là cưới được ông chồng mà thành công của đàn bà
chính là bảo vệ được hạnh phúc của gia đình…
25 tuổi, mình vẫn hồn nhiên ôm ấp
và làm nũng với mẹ vì đơn giản trong mắt mẹ con cái lúc nào cũng còn nhỏ thế
nên tại sao phải chứng tỏ mình đã lớn bằng việc tạo ra khoảng cách với mẹ cha
25 tuổi mình đã bước qua cái giai
đoạn thầm yêu mấy anh chàng nghệ sĩ điểm trai trong những bộ phim HQ hay đơn giản
là đã hết ngơ ngẩn trước 1 giọng hát hay 1 vai diễn vì mình cũng hiểu nếu có
thích thì đơn giản là mình thích cái nhân vật trong phim qua sự diễn xuất của họ
chứ ngoài đời thì họ cũng chỉ là một người bình thường mà thôi
25 tuổi mình cũng chẳng còn dễ
dàng rung rinh trước những lời nói ngọt ngào của các đấng nam nhi vì đơn giản
mình đã nói với họ rằng “đừng nói nữa, hãy làm cho tôi xem đi”
25 tuổi mình cũng đã trãi qua cái
cảm giác mà người ta gọi là buồn nhất là khi không thể khóc và cũng trãi qua
cái cảm giác hạnh phúc đến chảy nước mắt
25 tuổi mình giật mình khi nhận
ra lòng người thật kinh khủng, mình đã nghe những lời nói cay độc mà người ta đặt
điều, cũng nhận thấy ở những con người bằng cấp đầy mình trong xã hội vẫn có thể
thiếu văn hóa một cách nghiêm trọng
25 tuổi mình thấy nhiều chuyện diễn
ra để rồi mình hiểu rằng yêu một đất nước không có nghĩa là mình phải yêu chế độ
chính trị của một đất nước
25 tuổi mình trở thành một con
người giống y như những người mà mình từng ghét, cũng ngọt nhạt với những người
mình ghét, cũng thờ ơ trước những vấn đề chung chung và cũng biết sân si để
mình đỡ thiệt thòi … và rồi mình cũng nhận ra đôi khi mình ghét chính bản thân
mình
25 tuổi mình tập chia sẻ trên FB
những status thật hay, thật vui để đêm về khi chỉ còn một mình mình lại ôm mặt
mà khóc cho với hết những ấm ức mình phải chịu đựng trong một ngày
25 tuổi mình muốn ôm cây ghita để
hát vang đánh thức những tình cảm chôn giấu trong lòng nhưng cảm xúc cứ ngày một
vơi đi cùng những toan tính cho cuộc sống
Đi qua hơn một nữa thời gian của
tuổi 25 mà lòng mình buồn vô hạn. Chợt nhớ hôm vào quán Yoko nghe rock, mình thấy
1 chị ngồi nghe nhạc, nét mặt trầm tư trong làn khói thuốc, thỉnh thoảng lại cầm
chai ken lên hớp 1 ngụm với cái nhìn mơ hồ và xa xăm … tự nhiên mình cảm nhận
thấy một sự cô độc và buồn vời vợi. Bia và thuốc lá tạo nên chút lãng tử và
phong trần cho đàn ông nhưng sao khi nó xuất hiện trên người một người phụ nữ
nó lại mang nét buồn da diết đến thế
25 tuổi mà nói ra những điều này
chắc nhiều ngưởi rủa mình bi quan, hay tệ hơn thì chửi mình mất dạy vì đánh đồng
mọi thứ nhưng biết sao được vì số mình xui nên toàn thấy được những chuyện như
thế. 25 tuổi không phải là quá muộn nhưng cũng không phải quá trễ để tìm một hướng
đi mới cho cuộc đời
Dẫu có biết đường đời
đầy gian khó
Thì em ơi cứ mạnh dạn
bước đi
Gót chân em có đạp
gai hoa hồng
Tay em mới chạm được
vào hạnh phúc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét