Nói thật là dạo này mình vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi cả về sức
khỏe lẫn tinh thần. Sự mệt mỏi kéo theo sự chán nản về mọi thứ mà mình cảm nhận.
Trong công việc thì nói thật là dù còn nhiều vấn đề mình chưa thật sự làm thật
tốt nhưng mình biết là cái nghề này có duyên phận với mình nên mình cũng yêu quý
nó vô cùng, quý những lúc sinh viên vui cười trước những tình huống trong giờ học,
ánh mắt tự hào khi được điểm cao hay trả lời đúng một câu hỏi, ánh mắt rưng
rưng khi nghe mình chê trách hay thoảng chút thất vọng khi nghe mình la rầy . .
. mọi cung bậc cảm xúc trãi qua đều có thể làm mình nghẹn ngào.
Tiếc thay,
trong cái công việc mà mình yêu quý ấy có một số người làm mình thấy nản, nản
lòng khi thấy sinh viên mình lười quá, bài tập giao rồi chỉ làm cho có rồi
xong, thời gian lên lớp thì chăm chỉ ngồi nói chuyện, thay vì nghe giảng thì lại
chú tâm vào cái điện thoại ….. giảng
viên giới thiệu sách thì chẳng thèm đọc, ngay cả quyển giáo trình chính cũng chẳng
màng xem trước mỗi khi lên lớp. Thâm chí có lớp mình giảng vào buổi tối, dù nhiệt
tình giảng thật sát vơi thực tế và ôn thi thật kỹ vì mình hiểu họ phải đi làm rất
mệt nên chỉ đưa ra yêu cầu cố gắng soạn bài và đọc bài theo trọng tâm mà mình
đã hướng dẫn thì nhận được ngay yêu cầu “Cô cho tụi em đáp án luôn đi” . . . .
có lẽ họ chỉ cần một cái gì đó chắc chắn đúng để vào phòng thi chép là xong chứ
không phải là để lượng hóa kiến thức của bản thân qua con điểm, nghe điểm quá
trình thì cứ trên trung bình thì an tâm đi về . . . mà đôi khi một câu cảm ơn
thôi cũng trở thành một điều quá xa xỉ.
Mỗi khi gặp phải cảm giác nản thì hình ảnh duy nhất hiện lên
đầu mình là hình ảnh người đưa đò trong bức tranh mà khóa 09D tặng Khoa nhân
ngày 20/11/2012. Màu xám bao trùm toàn bộ khung cảnh, vài chiếc lá tre reo lên
trong gió, chỉ một mình người đưa dò đơn côi bên dòng nước vì khách đã sang đò
đâu còn ai ngoái đầu nhìn lại . . . . . những lúc ấy mình chỉ biết cười để
trong lòng đỡ héo
Có một ngày cuối tuần vào café nghe nhạc cùng bạn, anh chàng
ca sĩ có chất giọng khá trầm hát acountics ngân nga “có những lúc em cười thật
buồn, sao em không khóc cho lòng nhẹ nhàng hơn” mà nước mắt ở đâu cứ lăn đều
trên má. Uh thì khi buồn thì phải khóc, vậy mà chẳng hiểu sao lại tập cho mình
thói quen mỉm cười khi lòng nặng trĩu. Bất chợt nhớ lại cái lần vào năm ngoái
khi mình chia tay một lớp, ngày đó mình nước mắt ngắn dài mà khóc cười trước lớp
vì xúc động trước tình cảm của các em sinh viên, cô giáo thì mắt đỏ hoe, sinh
viên thì liên tục đưa khăn giấy, lúc cô ra khỏi lớp có em chạy theo dúi vào tay
cô một lá thư và yêu cầu cô đọc….lúc đọc thư mà mắt mình cay xè nhưng có một niềm
vui nhỏ len lói bên trong
Nghề giáo vui buồn là vậy, nhưng một khi đã bước chân qua
thì mọi thứ sau lưng sẽ trở thành kỷ niệm. Nhiều người nghĩ làm nghề giáo là an
phận và ổn định nhưng hiếm ai biết rằng đã bước chân đi làm thì ở đâu cũng có
nhiều giông bão.
Thêm một chút buồn khi mình nghe người ta bàn luận sau lưng
mình dù mình chẳng làm gì sai mà chỉ đơn giản vì nhiều người thích chú ý đến
người khác. Thêm một chút buồn vì nhiều người không thể phân biệt thế nào là
“nói xấu” và thế nào là nói thật. Có người đã viết rằng “Với những điều không
chắc chắn, người ta gọi là phong thanh, nghĩa là tiếng gió thôi. Gió thì cứ thổi
qua, không thể nắm bắt được, chốc lát là hết. Nhưng những cơn gió độc thì có thể
chỉ rất nhanh, hoặc có thể âm ỉ lâu dài, nhưng chắc chắn sẽ làm đau lòng một ai
đó” (tùng leo). Mình đã bị trãi qua cái cảm giác này lâu quá và nhiều quá nên
bây giờ có bị thêm gió độc thì lòng cũng không còn đau, cũng chẳng còn buồn mà
thay vào đó là một nụ cười đáp trả và chút thất vọng vì chính con người và nghề
nghiệp của họ.
Mình luôn tự nhủ trong lòng, nụ cười là quan trọng nhất, lúc nào
cũng phải cười thật tười, cười với tất cả mọi người, cười với người tốt để những
người tốt biết là mình trân trọng tình cảm của họ, cười với người xấu để họ biết
là mình không bận tâm nếu họ có vô tình làm điều xấu với mình. Vậy đấy, đơn giản
chỉ một nụ cười thôi và cái sự buồn đang dâng lên trong lòng cũng dần dần chỉm
xuống, đến một lúc nào đó khi mà đã đạt đến ngưỡng giới hạn và nụ cười trở nên
buồn bã, khi đó nước mắt sẽ rơi và trong lòng bình yên trở lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét